Huế đã chuyển mình sang mùa đông, mở đầu bằng những cơn mưa lê thê kéo dài suốt ba tháng. Mưa lạnh lẽo, ẩm ướt, đôi khi đến mức khó chịu, và chẳng mấy khi ngớt. Những bức tường xi măng đã bắt đầu phủ rêu xanh, tạo nên nét cổ kính đặc trưng của xứ Huế. Mưa phủ kín ngày đêm, nhưng lạ thay, Huế chẳng buồn.
Khi đèn đường vàng nhạt vừa kịp sáng, những thanh niên đội dù, lội nước lép nhép dưới chân cầu Trường Tiền để húp bát huyết vịt nóng hổi với thằng bạn từ Hàng Bè ghé qua. Hoặc có khi, họ rủ nhau ngồi co ro ở quán café Sầu Đông. Tên quán đã đặc biệt, khung cảnh lại càng độc đáo hơn: những hàng cây Đinh Lăng xác xơ trút lá, gió lạnh thốc từng hồi, dòng Hương đục ngầu bởi nước lũ, và bầu trời xám xịt như thể chẳng bao giờ thấy nắng. Chính cái không khí u hoài ấy lại làm nên nét riêng cho quán. Thay vì chọn ngồi trong những quán café ấm áp, vài người thích sự khác biệt đã tìm đến đây, vừa rít một hơi Jet dài, vừa tận hưởng cái cảm giác khó tả giữa tiết trời giá buốt.
Đôi khi, cả đám lại đạp xe qua quán Gắn nằm sau lưng Thượng Tứ để thưởng thức món măng um đậm vị. Quán tuy chật chội, nhưng vì ông chủ quán mập bụng và món măng um ngon đến mức khiến các thanh niên cứ muốn quay lại.
Giờ đây, những quán quen ấy đã không còn, còn những thanh niên năm nào cũng tản mác bốn phương trời, mang theo trong tim một góc Huế xưa, ẩm ướt mà đầy thương nhớ. Mùa đông Huế có thể khiến người ta ngại ngần bởi những cơn mưa dai dẳng, nhưng cũng chính mưa là linh hồn, là nét đẹp mà chỉ khi trải nghiệm, các thanh niên mới thấy thương nhớ đến nhường nào.