Hiển thị các bài đăng có nhãn travel india. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn travel india. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2024

Chuyện cô sơn nữ Laxmi ở Ooty Ấn Độ





Cô ấy là dân sơn cước của miền Ooty. Ở đây quanh năm không khí mát mẻ trên dưới 15 độ C. Cô sống trên một quả đồi tràn ngập những căn nhà nhỏ xinh với đầy ắp hoa lá. Những con suối nhỏ chảy róc rách từ đỉnh đồi tới tận đáy của thung lũng. Không rõ nguồn nước từ đâu ra. Nhìn xa có thể quan sát được trường đua ngựa tấp nập với sáng Chúa Nhật.

Người chồng đầu tiên của em là tuổi 13, anh ấy nuôi em với chiếc xe bán mía dạo. Hôn nhân là do phong tục lâu đời sắp đặt mà thôi. Hàng ngày 2 vợ chồng đẩy chiếc xe mía lượn quanh các đỉnh đồi để mưu sinh. Còng lưng cơ cực nhưng có sức khoẻ.

Đến 18, một anh lái rickshaw muốn chăm sóc và chở em rong chơi trên những con đường đèo của Ooty. Em là mẫu người của những cơn gió, thích đuổi theo những tầng mây trôi trên sườn đồi. Cứ vào sáng sớm thứ Bảy, cô gái lại hứng khởi đón ánh nắng bình minh ở Doddabetta peak. Anh chồng cứ thả xe cho nó trôi về nhà mà không tốn giọt xăng. Tâm hồn thanh thản nhưng vật chất không dư dả gì!

Ở tuổi 22, cô gái vẫn hay mơ màng nhưng sống thực tế hơn. Các villa quí tộc thuộc địa Anh vẫn còn, dosa masala vẫn đậm đà, các cơn gió lạnh vẫn thổi. Có lẽ là do mưu sinh nên cảm xúc chai lì, nghiêng hẳn về vật chất hơn. Cô gái đi bước nữa lần 3 với một anh ngoại quốc. Nghe đâu cô ấy dọn hẳn về Benguluru tấp nập phố xá. Rất ít khi cô quay lại Ooty.

Ooty vẫn thế thôi, cố gắng không thay đổi gì!