Gió xuân Ất Tỵ sáng sớm se lạnh len lỏi qua khung cửa sổ, mang theo hương thơm dìu dịu của mai vàng báo hiệu một cái Tết nữa lại về. Trong quán cafe nhỏ xinh chợ Tân Sơn Nhất, Gò Vấp, giữa lòng miền Nam náo nhiệt, Huế ngồi trầm ngâm, ánh mắt xa xăm hướng về phương xa. Bao nhiêu năm lăn lộn nơi đất khách quê người, cuối cùng anh cũng đạt được điều kiện mà vợ anh, Sài Gòn, từng đề ra - một mức lương 20 triệu/tháng.
Ngày ấy, Huế chỉ coi nơi đây là đất phát triển sự nghiệp, rất ít tình cảm với nó. Huế luôn ao ước được trở về quê hương mộng mơ, nơi có dòng sông Hương thơ mộng, có những con người hiền hòa chất phác. Nhưng Huế, với đặc thù riêng của nó, với tính chất công việc, không thể có được mức lương đó, biết lấy gì để đáp ứng những nhu cầu cơ bản của một gia đình?! Thôi thì Huế chỉ biết cố gắng, miệt mài trau dồi kiến thức, nâng cấp bản thân.
Rồi những đêm dài thức trắng học code, những ngày 24*7 vùi đầu vào dự án, … Tất cả những nỗ lực ấy cuối cùng cũng được đền đáp. Huế nhận được lời mời làm việc từ một công ty IT với mức lương mơ ước. Niềm vui vỡ òa trong anh, xen lẫn chút tự hào. Huế liền gọi điện cho Sài Gòn, giọng hân hoan:
- Vợ ơi, sau Tết về Huế thôi! Ngoài đó trả anh 20 triệu rồi.
- Im lặng một lúc, Sài Gòn bảo: đúng là em có nói mức lương đó, nhưng không nói rõ là anh hay em 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét