Thứ Năm, 28 tháng 8, 2025

Tập tành nghe Rock

Trò Bùi bắt đầu nghe rock từ năm đầu cấp 3, qua mấy cuốn băng cassette cũ kỹ của Bùi Bầm. Hồi đó nghe mấy band glam hay hair metal như Scorpions, Bon Jovi, Gary Moore, Stan Bush, Kingdom Come, Great White, rồi White Lion... Nhưng mãi tới học kỳ 1 lớp 11, cái tuổi mà một người đã nghe hầu hết các loại nhạc, có trình độ nhận thức nhất định và đủ vốn Anh văn,  Trò Bùi mới thực sự thấm được cái chất của rock, mới thấy mình thật sự là một rock fan.

Lớp Trò Bùi khi đó có 42 đứa, mà tới 8 đứa mê rock. Cũng lạ hỉ, chắc là lớp hiếm hoi ở Quốc Học có nhiều rock fan như rứa. Trong khi đó, nhạc pop, boyband đang lên như diều gặp gió – Boyzone, Backstreet Boys... hát quanh đi quẩn lại 2 chuyện: 1. tình yêu 2. chia tay. Tụi Trò Bùi thì thấy mấy thứ đó nhẹ đô quá, khôn có cảm xúc chi mấy. Rock fan với pop fan hồi đó nhìn nhau bằng ánh mắt hơi "trên cơ", đứa mô cũng nghĩ gu mình là đúng. Tuổi học trò mà, ai cũng có cái máu nổi loạn riêng của mình.

Học hành thì áp lực – chỉ đơn giản là thi đua các bạn cùng lớp. Ngày mô cũng sáng – chiều – tối kín mít. Mạ chỉ cho phép được "thả rông" từ 7h đến 9h tối thứ Bảy thôi. Mạ nói: tau thích Guns & Roses. Chắc là mạ động viên Trò Bùi thôi chứ nghe chẳng hiểu mô tê chi. Còn bà hàng xóm nói: hắn nghe nhạc chi mà như heo kêu ọt ẹt😊 ( Cannibal Corpse). Rứa là tranh thủ mấy tiếng đồng hồ đó để sống thật với đam mê: nghe rock, đọc lyric, trao đổi băng đĩa với bạn bè. Băng đĩa hiếm, nhưng tụi Trò Bùi vẫn cố tìm thêm mấy ban nhạc nặng hơn như Sepultura, Death, Obituary, Carcass, Black Sabbath, Ozzy Osbourne, Manowar...

Rock fan hồi đó ít, nên đứa mô cũng muốn kéo thêm người vô hội. Nhưng phần lớn người ta chỉ nghe thử cho biết, rồi thôi chớ không đắm đuối được. Có lẽ vì rock không dành cho số đông. Nó hợp với mấy người có cái tạng riêng – máu nóng, đầu nổi loạn, trái tim nhạy cảm hoặc cấu trúc não khác với người thường. Với rock fan, đôi khi chỉ cần một đoạn guitar, một tiếng hét cũng đủ nổi da gà, tim đập mạnh, não như sáng bừng, đầu lắc lia lịa. Con bạn nhận xét khi đi coi Rockstorm: nhiều đứa mê Rock lắc đầu điên loạn nhưng không đứa mô lắc đầu mà chất như Trò Bùi. Hả hê lắm !!! 😂

Qua cấp 3, Trò Bùi bắt đầu làm quen với Pink Floyd. Nhạc của họ không nặng, nhưng sâu và ngấm chậm - đặc sản của Progressive Anh quốc. Không phải là cứ hầm hố, nặng là khó nghe. Một bài làm Trò Bùi nhớ mãi là Coming Back to Life. Có lần bạn Trò Bùi nói một câu trong đám tang em nó: "I took a heavenly ride through our silence". Hồi đó Trò Bùi nghe mà chưa hiểu, chỉ thấy ám ảnh. Nhiều năm sau vẫn nhớ, vẫn thắc mắc. Sau này Trò Bùi tự hỏi răng không hỏi hắn nghĩa là chi rứa cho nó khoẻ?!

Khi có tuổi rồi, Trò Bùi thấy mấy người mê rock thường nghe nhạc một mình. Ít ai còn nói nhiều về đam mê như ngày trước. Nghe rock lúc đó giống như một kiểu sống – trầm lặng mà dữ dội bên trong. Có lần Trò Bùi đang ngồi nghe nhạc rock một mình, có người thân nói một câu đơn giản: "gu mặn". Chắc ý là chấp nhận và tôn trọng cái gu của Trò Bùi – rứa thôi mà thấy cảm động ghê. 😋

Mấy ban nhạc hồi xưa mình từng mê, giờ giải nghệ hết rồi, tan rã hoặc cũng đi xa. Nhưng may mắn là Trò Bùi vẫn được thấy mấy band death metal biểu diễn ở Việt Nam như Carcass, Suffocation, Behemoth... như một lời chào cuối dành cho tuổi trẻ của chính mình. Tiếc lắm!

Đó là một phần ký ức, một phần tâm hồn, 1 phần của tuổi học trò! 😆

Không có nhận xét nào: